Những Con Sao Biển
Một
sớm tinh mơ, khi mặt biển còn mù sương, tôi bắt đầu chạy thể dục với
chiếc Walkman đeo bên hông. Ở phía xa, tôi thấy một cậu bé có vẻ bận
rộn. Cậu chạy lăng xăng, cúi nhặt những vật gì đó rồi quăng nó xuống
biển. Nếu đó là trò chơi thi ném đá thì tôi có thể trổ tài cùng cậu bé.
Ngày nhỏ, tôi cũng thường hay chơi trò này. Nhưng khi nghe thấy tiếng
cậu hét:”Về nhà ngay nhé! Bố mẹ mày đang đợi đấy!”
Có thể bạn không tin, như chính tôi lúc ấy, những “viên đá” đó thì ra là những con sao biển bị mắc cạn trên bãi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cố gắng đưa chúng trở lại bãi biển, chạy đua với Mặt trời mà chỉ vài giờ nữa thôi sẽ trở nên gay gắt và không tài nào chịu đựng nổi.
Nhưng những cố gắng của cậu bé rồi sẽ chỉ là công cốc thôi. Làm sao có thể đưa hàng ngàn con sao biển về “nhà” của chúng được? Tôi gọi to: ” Này nhóc, làm thế làm gì? Làm sao em cứu được tất cả những con sao biển?”Có thể bạn không tin, như chính tôi lúc ấy, những “viên đá” đó thì ra là những con sao biển bị mắc cạn trên bãi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cố gắng đưa chúng trở lại bãi biển, chạy đua với Mặt trời mà chỉ vài giờ nữa thôi sẽ trở nên gay gắt và không tài nào chịu đựng nổi.
Cậu bé lại cúi xuống, nhặt một con sao biển và hét trả lời: “Nhưng em có thể cứu được con này mà. Nó sẽ được về nhà!” Cậu bé vung tay quăng con vật bé nhỏ xuống biển. Rồi lại lập tức cúi xuống với một con khác…
Rõ ràng cậu bé không quan tâm đến việc có vô số những con sao biển trên cát. Cậu chỉ nhìn thấy những sự sống mà cậu đang nắm trong tay. Cái mà cậu bé nhìn thấy, dù chỉ là một con số nhỏ nhoi nhưng đầy ý nghĩa. Còn tôi, tôi nhìn thấy một con số quá khổng lồ đó là vô vọng.
Thế là tôi cúi xuống nhặt một con sao biển lên và đưa nó về nhà.
Kính chúc Quý khách hàng một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý!
Vai Diễn Cuối Cùng
Có
một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông
tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo
viên cấp I trường làng.
Mỗi
buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở
đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua
thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Chú
bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành
khách như một thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt
đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại
chú. Nhưng hành khách – mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai
để ý vẫy lại chú bé không quen biết.
Hôm
sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy
và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú
bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: “Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người.”
Hôm
sau, người em thấy ông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mép một
bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi
chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm, lên tàu đi ngược lên
ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: ” Đây là vai kịch cuối
cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai
phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi
tàu…”
Qua
cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người
ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy
cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát. Đây
là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một
vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm
hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.
Kính chúc Quý khách hàng một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý!Tình thương không lời
Cha
tôi dường như không biết thể hiện tình yêu thương của mình. Cả gia đình
tôi sống vui vẻ và thoải mái, tất cả cũng là nhờ mẹ tôi. Hàng ngày cha
cứ sáng sớm đi làm, chiều tối về nhà. Thế nhưng sau khi nghe mẹ tôi kể
về những tội mà chúng tôi phạm phải trong ngày thì cha lại không ngớt
lời rầy la chúng tôi.
Có lần tôi ăn trộm một cây kẹo ở cửa tiệm nhỏ đầu phố. Cha biết chuyện và nhất định bắt tôi đem trả. Không những thế cha còn bắt tôi đến quét dọn cửa tiệm để chuộc lại lỗi lầm. Lần ấy duy chỉ có mẹ hiểu bởi dù sao tôi cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.
Có lần tôi ăn trộm một cây kẹo ở cửa tiệm nhỏ đầu phố. Cha biết chuyện và nhất định bắt tôi đem trả. Không những thế cha còn bắt tôi đến quét dọn cửa tiệm để chuộc lại lỗi lầm. Lần ấy duy chỉ có mẹ hiểu bởi dù sao tôi cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.
Tôi
chơi bóng sơ ý bị gãy chân. Trên đường đến bệnh viện, người ôm tôi vào
lòng là mẹ. Cha dừng xe hơi của ông trước cửa phòng cấp cứu, nhưng người
bảo vệ yêu cầu ông đậu xe nơi khác vì chỗ đó chỉ dành cho những xe cấp
cứu đỗ mà thôi. Cha nghe xong liền nổi giận: “Thế ông tưởng xe của chúng tôi là xe gì? Xe du lịch chắc?” .
Trong
những buổi tiệc mừng sinh nhật của tôi, cha chẳng giống một người cha
chung vui với tôi chút nào. Cha chỉ mải lo thổi bong bóng, bày bàn tiệc
hoặc làm những việc phục vụ vặt vãnh. Vẫn là mẹ cắm nến lên bánh kem và
đưa đến cho tôi thổi.
Xem
những album ảnh, bạn bè thường hỏi: “Cha bạn ở đâu vậy?”. Chỉ có trời
mới hiểu nổi, vì lúc nào cha cũng là người cầm máy chụp hình. Còn mẹ và
tôi thì luôn cười tươi như hoa và ảnh chụp dĩ nhiên là vô số.
Tôi
còn nhớ có lần mẹ nhờ cha dạy cho tôi tập đi xe đạp. Tôi xin cha khoan
hãy buông tay ra, nhưng cha nói đã đến lúc cha không nên vịn xe cho tôi
nữa. Và thế là cha buông tay. Tôi té xuống đất, mẹ vội chạy lại đỡ tôi
dậy, còn cha thì khoát tay ra hiệu mẹ tránh ra. Lúc đó tôi rất giận, và
nhất định phải chứng tỏ cho cha thấy tôi cũng không cần sự giúp đỡ. Nghĩ
vậy tôi lập tức gắng leo lại lên xe và chạy một mình cho cha xem. Lúc
ấy cha chỉ đứng yên và nở một nụ cười.
Tôi
vào đại học, tất cả thư từ đều do mẹ viết cho tôi. Cha chỉ gửi tiền ăn
học và duy nhất một bức thư ngắn trong vòng bốn năm trời, nội dung chỉ
vẻn vẹn vài dòng về chuyện tôi rời khỏi nhà đi học xa nên chẳng còn ai
đá bóng trên thảm cỏ trước nhà nữa khiến thảm cỏ của cha ngày một tươi
tốt.
Mỗi lần tôi gọi điện về nhà, cha dường như đều rất muốn trò chuyện với tôi nhưng cuối cùng ông lại nói: “Cha gọi mẹ lại nghe điện nhé!” .
Thế rồi tôi cũng kết hôn, lại vẫn là mẹ khóc. Cha chỉ sụt sịt mũi vài cái rồi bước ngay ra khỏi phòng.
Từ bé đến lớn, cha chỉ thường nói với tôi những điều như: Con đi đâu đấy? Mấy giờ về? Xe còn đủ xăng không? Không, không được đi…
Cha
hoàn toàn không biết thể hiện tình yêu thương của mình. Trừ phi…Trừ
phi… Phải chăng cha đã thể hiện rất nhiều nhưng tôi lại vô tình không
cảm nhận được tình thương yêu bao la đó?
Kính chúc Quý khách hàng một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý!Cuộc sống là những va đập
Hãy
nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đá
khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời
nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và
nước lũ cuốn tôi vào sông suối.
Do
liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính
những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành
một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.
Bạn
nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi của hòn
sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy
biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo
nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính
những vết thương và sự đớn đau?
Có
thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi
đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian
khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau là bạn
đã tự làm hoàn thiện chân dung mình.
Cuộc
sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy, cho dù trong khó khăn hay
trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi để
sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành những vết
thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ!
Kính chúc Quý khách hàng một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý!Nếu Tôi Biết Rằng…
Nếu
tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say, tôi sẽ giữ
bạn thật chặt và nguyện cầu Thượng Đế giữ gìn tâm hồn bạn.
Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ôm chặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.
Nếu
tôi biết đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong
lời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn
trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.
Nếu
tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút
còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “Mình yêu thương, quý bạn lắm!”, dù
bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.
Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn; và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để làm đúng mọi việc.
Có nhiều cách để nói lời yêu thương và nhiều cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.
Chỉ
trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì
tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương, quý mến bạn đến dường nào.
Tôi
hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một
người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm
người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.
Nếu
bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay
trong hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc
rất nhiều vì đã không dành những phút giây hiếm hoi còn lại để sẻ chia
một nụ cười, một cái ôm hay một nụ hôn và rằng bạn đã quá bận rộn để
tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành sự thật.
Hãy
giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì
thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào và
rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.
Hãy
dành thời gian để nói “Mình xin lỗi!”, “Tha thứ cho mình nhé!”, “Cảm
ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!”. Và nếu ngày mai không bao
giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói
những lời trên.
Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!
Kính chúc Quý khách hàng một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý!Chuyện ngụ ngôn về con kiến và bài học quản lý
Bạn đang làm việc rất có hiệu quả. Sếp rất hài lòng và muốn
tăng hiệu quả công việc lên nữa. Thế là một ban bệ hoành tráng được
thành lập để giám sát… Trái với mong đợi của sếp, chi phí kinh doanh
ngày càng tăng còn hiệu quả ngày càng tuột dốc. Sau khi xem xét lại mọi
việc thì ai sẽ là người ra đi đầu tiên?
Mỗi ngày, kiến đi làm rất sớm và bắt tay vào việc ngay. Kiến làm việc rất giỏi và rất vui vẻ
Mỗi ngày, kiến đi làm rất sớm và bắt tay vào việc ngay. Kiến làm việc rất giỏi và rất vui vẻ
Ông chủ của chú, là con sư tử, rất ngạc nhiên khi thấy chú kiến làm
việc mà không cần sự giám sát. Sư Tử nghĩ nếu được giám sát thì chắc
chắn kiến sẽ làm việc có hiệu quả hơn.
Thế là Sư tử thuê con gián về làm giám sát
Sau khi được thuê, quyết định đầu tiên của con gián là gắn 1 cái
đồng hồ treo tường để theo dõi việc đi làm đúng giờ. Con gián cũng cần 1
thư ký để thay nó viết ghi chú hay làm báo cáo, và thế là… nó thuê 1
con nhện, chỉ để quản lý báo cáo và nhận các cuộc gọi.
Con sư tử rất hài lòng về những báo cáo của con gián, và yêu cần
con gián làm thêm những biểu đồ theo dõi sản lượng và phân tích xu hướng
thị trường, để nó có thể trình bày tại cuộc họp Ban quản trị.
Thế là con gián mua 1 cái máy vi tính mới, cùng với 1 máy in lazer, và…… nó thuê 1 con ruồi để làm quản lý bộ phận IT.
Nhắc tới con kiến, lúc trước làm việc rất chăm và thoải mái, giờ
rất là bực mình vì những công việc giấy tờ và những cuộc họp vô bổ làm
mất hết thời gian của nó!…
Ông chủ sư tử đi đến kết luận là cần phải cử một người làm quản lý nguyên cả bộ phận mà con kiến đang làm việc.
Chức vụ ông chủ nhỏ này được giao cho 1 con ve sầu, và quyết định
đầu tiên của con ve là mua ngay 1 cái thảm đẹp và một cái ghế thật êm
cho phòng làm việc của nó.
Và “ông chủ ve sầu” này cũng cần thêm 1 máy vi tính và một thư ký
riêng, đó là thư ký cũ của nó, người đã giúp cho nó chuẩn bị Kế Hoạch
Tối Ưu Hoá Chiến Lược Kiểm Soát Công việc và Ngân quỹ…
Văn phòng con kiến làm việc trở thành một nơi buồn bã, chẳng còn ai
cười đùa và mọi người trở nên lo lắng khó chịu…Thế là con ve sầu thuyết
phục ông chủ lớn, là con sư tử, về sự cần thiết phải làm một cuộc
nghiên cứu kỹ lưỡng về môi trường làm việc tại đây.
Sau khi xem lại các báo cáo tài chính trong văn phòng nơi con kiến
làm, con sư tử phát hiện ra năng suất đã thấp hơn trước đây rất nhiều.
Thế là sư tử thuê 1 con cú, đó là 1 cố vấn nổi tiếng và có uy tín, để tiến hành điều tra và đưa ra các giải pháp cần thiết.
Con cú bỏ ra 3 tháng để nghiên cứu về văn phòng và viết một báo cáo khổng lồ, lên đến vài quyển, và đi đến kết luận: “Văn phòng này có quá nhiều nhân viên…”Đoán xem ông chủ sư tử sa thải ai đầu tiên?…
Đương nhiên là con kiến rồi, vi nó làm việc thiếu tinh thần trách nhiệm và không hiệu quả!…Thế đấy!…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét