Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Tinh yêu của biển


Nước mắt của cá

Ở một vùng biển xa xôi, có một con cá lớn rất đẹp nhưng lại cô đơn, hàng ngày nó chỉ biết dạo chơi ở những nơi đáy biển sâu nhất, lạnh nhất, những âm thanh vắng lạnh vang lên , từng giọt từng giọt khi nó thở ra bọt khí…

nước mắt của cá
Nước mắt của cá

Có một ngày, thấy chán ngán thứ nước lạnh lẽo này, nó đã bơi về phía thượng nguồn. Khi nhô đầu lên mặt nước, nó nhìn thấy mặt trời ấm áp, thế giới tươi đẹp và … một cô cá nhỏ màu hồng vờn trên những bọt sóng, dáng vẻ rất vui tươi. Cá nhỏ nhìn thấy nó thì vui vẻ chào: “Xin chào, bác cá”.
-“Gì cơ?” Cá lớn rất tức giận nói: “Cô chẳng lịch sự gì cả, tôi vẫn con trẻ mà, sao lại gọi tôi là bác?”.
Cá nhỏ ồ lên một tiếng: “Còn trẻ á, vậy mà tôi còn tưởng anh là lão cá già thành tinh”.
Cá nhỏ vừa nói vừa tiện tay lấy một đoạn dây thép uốn thành vòng tròn vợt nước biển, làm thành cái gương nước đưa cho cá lớn rồi nói: “Anh hãy tự nhìn cái dáng vẻ già nua và cô đơn của mình đi”.
Cá lớn tự nhìn lại mình, đúng là một kẻ cô đơn và tiều tụy. Cá nhỏ lấy lại chiếc gương và nói: “Chắc chắn là do anh suốt ngày ở dưới đáy rồi, anh nên thường xuyên lên trên tắm nắng, giống tôi đây này”.
Cá lớn tròn mắt “Tắm nắng?”. Cá nhỏ cười “Chính là khi có nắng thì nhô lên và bắt đầu tắm nắng”.
“Đúng là cô cá mặt trời đầy thú vị”, cá lớn tự nhủ. Thế là từ đó cá lớn thường xuyên lên mặt biển chơi đùa, trò chuyện cùng cá nhỏ và chẳng bao lâu chúng trở thành bạn tốt của nhau.
Bên cạnh một cá lớn lạnh lùng, cứng rắn là một cá nhỏ nhiệt tình, mềm yếu. Bên cạnh một cá lớn điềm tĩnh, trầm tư, có đôi lúc thô lỗ là một cá nhỏ vui vẻ, dịu dàng và có phần tinh nghịch. Hai tính cách ấy cứ thế song hành cùng nhau dù không ít lần cãi vã.
Có lúc cãi nhau tới hai giờ, cá nhỏ rất tức giận. Cá lớn không dỗ dành nó, quẫy đuôi một cái rồi bơi xuống đáy biển. Cá nhỏ ngồi trên những bọt sóng nhìn ánh trăng mà khóc, nó tự nói với mình: “Cá nhỏ ơi đừng giận nữa, làm em giận là anh không đúng. Xin lỗi em, sau này anh nhất định sẽ yêu thương bảo vệ em”.
Nói xong thì nó tự cười với mình, trên mặt vẫn còn đọng những giọt nước mắt. Thực ra, cá lớn đang đứng từ đằng xa nhìn cá nhỏ. Nhìn thấy cá nhỏ tự gạt mình, nó cảm thấy xấu hổ vì những chuyện đã xảy ra. Hôm sau cá lớn liền đến tìm cá nhỏ. Cá nhỏ vốn rất vô tư, sau khi ngủ một giấc thì đã quên hết những chuyện buồn, vừa nhìn thấy cá lớn nó vô cùng mừng rỡ.
Ngày tháng dần trôi.
Cá lớn lúc vui vẻ cũng trêu đùa cá nhỏ, lúc ở dưới đáy nước cũng nghĩ xem cá nhỏ đang làm gì. Hai bên dù tính cách khác nhau nhưng điều đó cũng không ngăn được chúng nhớ về nhau.
Cá lớn rất thích chơi với cá nhỏ nhưng vùng nước lạnh nơi đáy biển vẫn là nhà của nó. Đó là sự thật không thể thay đổi. Cá nhỏ tuy rằng rất thú vị, ấm áp song với cá lớn dường như những thứ càng ấm áp thì càng hoang tưởng, càng nhiều ánh sáng thì càng xa xôi.
Bất kể là con cá nào thì cũng không thể thay đổi thuộc tính của mình, bởi không tìm được cách thích ứng thì sẽ không thể sinh tồn. Cá lớn lên mặt biển nhiều lần, từng mảng vẩy đã bị bong ra, lớp bảo vệ bên ngoài đã yếu hơn, đối với nó đây là điều thật đáng sợ. Lần cuối, nó nói với cá nhỏ rằng nó không thể tiếp tục lên chơi cùng cá nhỏ được nữa. Cá nhỏ gật gật đầu, rất ngoan không ầm ĩ, không hỏi bởi trong lòng nó hiểu.
Đó là lần cuối chúng cùng nhau tắm nắng. Cá lớn bắt đầu cảm thấy đau rát trên da, cá nhỏ cũng cảm thấy đau nhưng là ở trong lòng. Cá nhỏ nhìn cá lớn khóc và nói: “Em rất muốn cãi nhau với anh… cái dáng vẻ xấu xí của anh… em sẽ không nhớ anh nhiều nữa đâu … ”.
Cá lớn nhìn cá nhỏ mà nhói đau nhưng lại nói: “Em… là kẻ đáng ghét nhất”, rồi từ từ bơi xuống đáy biển lạnh lẽo.
Cá lớn cuối cùng cũng trở về đáy biển, nhiều năm trôi qua nó không hề lên mặt biển. Thỉnh thoảng, nó tự hỏi không biết cá nhỏ sống thế nào, có còn nhớ nó không. Đôi khi, nó nhờ những đợt sóng thủy triều hỏi tin tức của cá nhỏ nhưng không hề có hồi âm.
Một hôm, cá lớn muốn lên mặt biển. Thế là nó bơi về phía thượng lưu, bơi được nửa đường thì phát hiện một thứ gì đó rất lạ… là xương của cá nhỏ. Điều kỳ lạ là, đầu của nó vẫn hướng xuống dưới biển, dường như dù có phải chết nó cũng muốn bơi xuống đáy biển.
Cá lớn bơi đến gần, đột nhiên nó bất động. Chúng đã quá thân thiết nên dù có hóa thành tro, nó cũng nhận ra cá nhỏ, đây chính là xương của cá nhỏ. Cá nhỏ đi tìm cá lớn nhưng nó quá nhỏ bé, không thể chống chọi với cái giá lạnh của biển sâu. Nó đã đi tìm cá lớn theo tiếng gọi của con tim.
Cá lớn  ôm lấy xương cá nhỏ – thứ bảo bối quý giá nhất trên đời với nó rồi từ từ bơi về phía đáy biển. Không ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt của cá lớn bởi vì nó đang ở dưới nước.!
Các bạn à, trong cuộc sống cũng vậy, giữa một biển người gặp nhau quen nhau là Duyên, yêu thương nhau là Phận…đã có Duyên-Phận với nhau là Phúc, để giữ được Phúc thì chúng ta phải biết trân trọng nâng niu những gì cuộc sống đã mang lại. Đừng để vì 1 lúc thiếu suy nghĩ để mất đi Hạnh phúc của mình, đừng để như chú cá lớn xấu xí phải suốt đời ân hận các bạn nhé.

Cái phao của tình yêu đơn phương

Tôi đã yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi đã yêu người ta và vẫn đang yêu người ta mặc dù biết tôi chẳng có gì. Có một người cha nhưng như không vì người cha ấy là hư vô đối với tôi. Chỉ còn một người mẹ khổ cực nuôi nấng tôi. Và tôi, thua bạn một tuổi .
Còn về phần bạn – Một người hạnh phúc trong tình yêu, được nhiều người quan tâm.

Người ta thường nói trên đời này có một thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất, thứ tình cảm mà bạn cố gắng đến mấy cũng không thể nào đạt được. Đó là tình yêu đơn phương.
Còn gì đau đớn hơn khi tình yêu chẳng được đáp trả, cho đi mà người ta chẳng buồn nhận. Chẳng biết làm gì hết, chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa, bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó.
tình yêu đơn phương
Có lúc lại tự lừa dối mình, tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng rằng người ta thích mình để rồi lại sụp đổ và thất vọng.
Có đôi khi chỉ là một cái nhìn, một câu hỏi quan tâm, một vài cử chỉ biểu hiện của người ta, mình cũng biến chúng thành cái phao để bấu víu khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng để rồi một ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận. Cái phao đó xẹp đi và chính nó nhấn chìm mình xuống.
Có lúc đã hạ quyết tâm không bao giờ nhắn tin cho người ta nữa, nhưng lại nhắn ngay sau lúc đó. Vẫn như mọi lần, người ta không nhắn lại. Vẫn chờ đợi và hy vọng. Tự mình đưa ra lý do: có thể do mạng, có thể người ta đang bận… Không dám nhìn vào sự thật là người ta đã có người yêu.
Có những khi muốn quen một người khác, muốn yêu một người khác nhưng trong lòng lại cứ chần chừ chờ đợi, cứ hy vọng rằng một ngày người ta nhận ra và đáp trả tình cảm của mình. Cứ chờ hoài, đợi hoài mà chẳng hề biết điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Có khi trong lòng lại dấy lên sự ghen tuông khi thấy người ta quan tâm tới người khác, nhắc nhiều tới người khác, thì mình chẳng còn cơ hội với lại làm gì có cơ hội chứ.
Rồi lại những lúc xót xa khi thấy người ta đau đớn vì người khác, căm thù tột đỉnh kẻ đã làm cho người ta tổn thương. Chỉ biết động viên an ủi người ấy: “Tất cả sẽ không sao mà chắc là anh ấy bận thôi. Tui biết là anh ấy vẫn còn rất yêu u mà!” Động viên cô ấy nhưng trong lòng rất đau! Nhìn người mình yêu cô đơn… Rồi những dòng status mang lên một nỗi buồn trống vắng càng làm cho mình suy nghĩ nhiều hơn. Rồi từng ngày, từng ngày, dần dần thiếu vắng đi những nụ cười, những câu chuyện vui vẻ!
Rồi khi lòng tự nhủ phải quên người ta đi phải chôn vùi đi nhưng làm không có được. Từ trước tới nay có bao giờ con tim nghe lời của lí trí đâu. Cứ luyến tiếc mãi điều gì mà chính mình cũng chẳng xác định rõ. Cứ mỗi ngày những cảm xúc những hy vọng, những thương yêu cứ giằng xé, giằng xé và xé nát con tim. Tôi luôn chiến đấu với chính bản thân mình, một cuộc chiến không có người thắng không có người thua, chỉ biết một điều kết cục sẽ chắc chắn là đau đớn.
Nhưng mình sẽ vẫn chịu tất cả những đau đớn, tất cả những đau đớn dày vò đó. Biết là đớn đau những vẫn cứ xông vào, cứ cho đi cho đi có khi mỗi ngày lại nhiều hơn, dẫu biết sẽ chẳng được đáp trả.
Có những tin nhắn chưa bao giờ được gửi vì ta sợ hồi đáp chỉ là sự im lặng đến vô tình; có những tin nhắn thật dài rồi lại bị vội xóa đi vì ta sợ người nhận cảm thấy “ta quá phiền”. Cuối cùng cũng chỉ tự mình làm khổ mình, tự mình gánh chịu nỗi đau.
Nhưng mình sẽ vẫn mơ hoài…
Nhiều khi mình muốn nói: “Mình yêu bạn vì mình yêu bạn chứ không phải vì mong bạn sẽ yêu mình”, nhiều khi nhìn thấy bạn, mình cứ muốn chạy đến thật nhanh để hỏi thăm bạn thật nhiều . Nhưng tất cả những điều ấy mình không thể làm được. Mình không dám đối diện với bạn, chỉ sợ khi đối diện với tình yêu của mình thì mình sẽ càng đau khổ, càng suy sụp, càng muốn người đó hạnh phúc hơn .
Bạn từng có nói: ”Theo thời gian tính cách của bạn sẽ thay đổi!” thì bạn nên biết tính cách của bạn thay đổi nhưng mình tin chắc là bản chất bên trong con người bạn sẽ không bao giờ thay đổi.
Bạn biết không, nếu bạn càng thay đổi bao nhiêu, càng làm cho mình đau khổ thêm bấy nhiêu, càng muốn làm cho mình tử bỏ thì bạn đã lầm. Khi yêu đơn phương mình đã chấp nhận sẽ cô đơn, sẽ đau. Dù bạn có thật nhiều thật nhiều người xung quanh thì tôi chỉ đứng im một chỗ như bây giờ đây! Tôi sẽ luôn theo dõi từng bước bạn đi để bạn không phải cô đơn, không phải bối rối như những lúc này.
Tôi vẫn tin, vẫn tin là bạn có một chút tình cảm với tôi vì thế tôi muốn hy vọng. Mặc dù tôi càng ngày càng ngày
càng bị đẩy ra xa dần theo những cơn gió cuốn đi ra ngoài biển. Tôi chỉ mong, tôi là người được bạn mỉm cười cuối cùng!
Làm ơn!
Đừng nói chia tay vì đã bao giờ nói yêu
Hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người.
Để tôi được sống với ước mơ, được yêu mãi.
Chỉ một phút thôi, cho đời tôi thêm dài, thêm tình yêu vào trong những giấc mơ. Bao đêm nhớ.
Chỉ một ánh mắt thôi, cho con tim thêm yên bình. Tôi thao thức tôi héo mòn, vì nỗi nhớ
Hãy cứ đi về nơi xa đó, nhưng đừng đi quá xa vời, để tôi được dõi theo người.
Hãy cứ rong chơi suốt cuộc đời. Chỉ cần đến bên tôi, vào những tháng năm cuối đời.
Mình như là con bù nhìn đứng một chân. Không có bạn mình như con bù nhìn buồn bã đứng trong cái giá buốt của tình yêu. Chỉ cần bạn đến bất cứ lúc nào mình sẽ dang rộng đôi tay ôm bạn. Mình muốn ngăn dòng thời gian trở về lại quá khứ để có được bạn. Ở nơi đây mình như ngại thở. Dẫu biết rằng lời yêu giờ đây nói ra cũng muộn rồi Những lời không dám nói của mình biến thành một tiếng thở dài.
Và mình vẫn sẽ còn bù nhìn đứng ở đó để chờ mong bạn từng ngày, vẫn luôn hy vọng bạn sẽ quay lại mỉm cười với mình!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét