Cho Và Nhận
Một
người đàn ông bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn. Ông mệt lả và khát khô,
sẵn sàng đánh đổi bất kì cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát.
Đi mãi đi mãi, đến khi đôi chân của ông đã sưng lên nhức nhối, ông thấy 1 căn lều: cũ, rách nát, không cửa sổ.Ông
nhìn quanh căn lều và thấy ở 1 góc tối, có 1 cái máy bơm nước cũ và rỉ
sét. Tất cả trở nên lu mờ đi bên cạnh cái máy bơm nước, người đàn ông
vội vã bước tới, vịn chặt vào tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có 1 giọt
nước nào chảy ra cả.
Thất
vọng, người đàn ông lại nhìn quanh căn lều. Lúc này, ông mới để ý thấy 1
cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, ông đọc được dòng chữ nguệch
ngoạc viết bằng cách lấy viên đá cào lên: “Hãy đổ hết nuớc trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớ đổ nước đầy lại vào chiếc bình này”.
Người
đàn ông bật cái nắp bình ra, và đúng thật, trong bình đầy nước mát.
Bỗng nhiên, người đàn ông rơi vào 1 tình thế bấp bênh. Nếu ông uống ngay
chỗ nước trong bình, chắc chắn ông có thể sống sót. Nhưng nếu ông đổ
hết nước vào cái bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu
trong lòng đất – rất nhiều nước.
Ông
cân nhắc khả năng của cả hai sự lựa chọn: nên mạo hiểm rót nườc vào máy
bơm để có nguồn nước trong lành hay uống nước trong cái bình cũ và coi
như không đọc được lời chỉ dẫn? Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó
bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không……
Nhưng
rồi cuối cùng, ông cũng quyết định rót hết nước váo cái máy bơm. Rồi
ông tiếp tục nhấn mạnh cái cần của máy bơm, một lần, hai lần ….chẳng có
gì xảy ra cả! Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại, ông sẽ không còn một
nguồn hy vọng nào nữa, nên người đàn ông kiên trì bơm lên xuống, lần
nữa, lần nữa …. nước mát và trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ
kỹ. Người đàn ông vội vã hứng nước vào bình và uống.
Rồi
ông hứng đầy bình, dành cho người nào đó có thể không may mắn bị lạc
đưòng như ông và sẽ đến đây. Ông đậy nắp bình, rồi viết thêm 1 câu dưới
dòng chữ có sẵn trên bình: “Hãy làm theo chỉ dẫn. Bạn phải cho trước khi bạn có thể nhận.”
Kính chúc Quý khách hàng một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý!
Chuyện Tình Chuồn Chuồn
o O o
Thành
phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều
đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi
cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt
ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi
sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô
tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của
thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một
tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát
trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một
ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: “Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?“. Chàng trai không chần chừ vội đáp: “Con bằng lòng!”.
Thượng
đế nói: “Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi
ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?”. Không chần chừ chàng trai
vội đáp: “Con bằng lòng!”.
o O o
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô
ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay
lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn
chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu
nhưng không được nhận ra.
o O o
Mùa
hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành,
cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn
chuồn là trên vai người con gái.
“Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…“, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp
mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm
người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con
trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng
chừng trời.
o O o
Ai
cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng
bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào,
và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh
chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn
thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên,
chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh
thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa
hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng
yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương
mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời
gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để
ngoái về quá khứ.
o O o
Ba
năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của
chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh
chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh
yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói:
“Con bằng lòng!”. Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người
con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một
hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: “Con đã hối hận rồi sao?”. Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: “Con không!”
Thượng đế hài lòng nói: “Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!”.
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: “Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời…“
o O oTình yêu cho đi là tình yêu còn mãi ..
Yêu
một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một
người thì hãy yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?
Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.
Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.
(st)
Kính chúc Quý khách hàng một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý!
Ước Mơ
Có
một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện
ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ
trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được
thuần hóa. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm.
Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài “Lớn lên em muốn làm nghề gì?“.
Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa.
Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa.
Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo.
Vài
ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và
một dòng bút phê đỏ chói của thầy “Đến gặp tôi sau giờ học”.
Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
- Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?
-
Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không
có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình
không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ
nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại
nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về
làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét
đến điểm số của em. Rõ chưa?
Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.
- Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình:
- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình.
Nhiều
năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến
một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã
gặp nhau. Cầm tay, thầy nói:
-
Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt
bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân
hận về điều đó.
Nghe thầy nói thế, cậu bé nay đã là ông chủ vội đáp:
-
Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn
những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn
theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình.
Kính chúc Quý khách hàng một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý!Bông hồng thủy tinh
Hôm
qua là sinh nhật lần thứ 10 của Tom, và bố đã gửi về cho cậu một món
quà đặc biệt. Một gói quà thật lớn với nhiều kẹo sô cô la và một bông
hồng làm bằng thủy tinh pha lê thật đẹp.
Đã
bao ngày nay sau buổi học, Tom luôn cùng Jack tới siêu thị ngắm bông
hoa hồng qua gương tủ kính mà không biết chán. Giá tiền của nó thật quá
đắt với Tom nhưng giờ đây ước mơ được cầm bông hồng đó trong tay đã
thành hiện thực. Tom sung sướng đến tột đỉnh. Phải làm một điều gì đó.“A phải rồi, mình sẽ khoe với Jack. Thế nào cậu ấy cũng rất vui”.
Tom nghĩ vậy và chạy như bay đến nhà Jack cùng với đóa hồng pha lê và vài thanh kẹo trên tay. Căn nhà của Jack thật rộng lớn với vườn cây và tòa nhà nguy nga như một lâu đài của hoàng tử vậy.
Tom nghĩ vậy và chạy như bay đến nhà Jack cùng với đóa hồng pha lê và vài thanh kẹo trên tay. Căn nhà của Jack thật rộng lớn với vườn cây và tòa nhà nguy nga như một lâu đài của hoàng tử vậy.
Sau
khi nghe Tom kể say sưa về món quà mình mới được gửi đến, Jack đã không
giấu được niềm háo hức của mình và cậu xin Tom được cầm nó một lần. Với
người bạn thân nhất của mình thì việc này đâu có gì khó khăn, Tom sởi
lởi đưa cho Jackxem bông hoa pha lê tuyệt đẹp của mình, cùng với những
thanh kẹo sinh nhật của mình. Đóa hoa hồng bằng pha lê tỏa hào quang
thật đẹp, lung linh sắc màu khiến hai đứa trẻ mê mẩn.
Sau
đó cả hai đã có những giờ phút tuyệt vời khi chúng thoả thích nô đùa
trong khu vườn của Jack, niềm vui ngày sinh nhật tràn trong Tom. Chưa
bao giờ cậu bé sung sướng đến thế kể từ ngày người cha đáng kính của cậu
rời thành phố này đi làm ăn xa.
Một
điều thật xấu đã xảy đến bông hồng thủy tinh của Tom đã vỡ tan tành
trên sàn nhà. Có lẽ nó đã lăn từ trên bàn xuống. Tom òa khóc, chú bé
khóc nức nở như một đứa trẻ phải chịu đòn oan, bao niềm vui hi vọng của
cậu tan vỡ hoàn toàn. Ánh mắt đẫm nước mắt của Tom nhìn thẳng vào Jack
đang lung túng đứng đằng sau.
“Cậu, chính cậu đã làm vỡ nó phải không Jack?..Cậu thật tồi…”.
“Tớ…tớ không..”.
Thằng bé lung túng thanh minh nhưng không được và Tom bỏ chạy khỏi nhà của Jack với nỗi thất vọng hoàn toàn.
“Cậu, chính cậu đã làm vỡ nó phải không Jack?..Cậu thật tồi…”.
“Tớ…tớ không..”.
Thằng bé lung túng thanh minh nhưng không được và Tom bỏ chạy khỏi nhà của Jack với nỗi thất vọng hoàn toàn.
Một
ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua mà Tom không đi học. Tom bị ốm nặng và
phải đưa đi bệnh viện cấp cứu. Trong khi ấy thì gia đình Jack cũng
chuyển đến một thành phố khác sinh sống và Jack cũng chuyển trường.
Mấy hôm sau Tom đã bình phục, cậu bé đã có thể ra viện và đi học trở lại. Một món quà được bọc kín trong hộp được Jack nhờ một bạn trong lớp gửi lại cho Tom. Tom cầm hộp quà trên tay đầy tò mò, và cậu mở hộp quà ra, bên trong hộp quà là một thanh kẹo sô cô la và một đóa hoa hồng bằng pha lê kèm một bức thư:
Mấy hôm sau Tom đã bình phục, cậu bé đã có thể ra viện và đi học trở lại. Một món quà được bọc kín trong hộp được Jack nhờ một bạn trong lớp gửi lại cho Tom. Tom cầm hộp quà trên tay đầy tò mò, và cậu mở hộp quà ra, bên trong hộp quà là một thanh kẹo sô cô la và một đóa hoa hồng bằng pha lê kèm một bức thư:
“Tom!
Tớ rất tiếc về những việc xảy ra…Dù sao gia đình tớ cũng chuyển nhà đi
và tớ cũng muốn gửi món quà mà bạn thích nhất cho sinh nhật của bạn,
nhưng không ngờ đã làm bạn mất vui vì vậy tớ sẽ gửi món quà khác tới cho
bạn. Mong Tom sớm bình phục và mãi mãi là bạn thân của tớ. Jack”.
Sao?
Vậy có nghĩa là? Món quà không phải của bố mình tặng sao? Bao nhiêu ý
nghĩ cứ cuốn lấy đầu óc cậu bé và cuối cùng cậu đã nhận ra được một điều
là mình đã trách lầm Jack.
Tại
sao lúc ấy mình lại trách mắng Jack vô căn cứ cơ chứ? Rõ ràng Jack rất
tốt với mình, đã cho mình một buổi sinh nhật vui vẻ, tặng quà cho mình
nhân ngày sinh nhật. Chắc hẳn bố không thể mua một món đồ đắt giá như
thế cho mình được, đã bao lâu nay bố có về với hai mẹ con đâu, lại càng
không nhớ tới sinh nhật của mình nữa.
Ôi tất cả lỗi đều do mình. Mình thật hồ đồ khi trách sai cho Jack. Giờ
đây Tom mới hiểu thế nào là tình bạn. Nó thật cao cả và đẹp như một đóa
hồng pha lê, nó đẹp dưới nhiều góc độ khác nhau nhưng nó cũng mỏng manh
như thủy tinh nếu đôi tay ta nâng niu không cẩn thận và vô tình đánh
rơi thì nó sẽ vỡ tan không thể hàn gắn lại được.
Jack
là người bạn thân nhất của Tom, giờ đây Jack đã ra đi cũng như người
cha đáng kính của Tom vậy, cả hai đều ra đi và sẽ không quay trở lại.
Kính chúc Quý khách hàng một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý!Hạnh Phúc Vô Biên
Có
những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất chấp
hoàn cảnh của riêng mình. Nỗi khổ được sẻ chia sẽ vơi nửa, nhưng hạnh
phúc được sẻ chia sẽ được nhân đôi.
Hai
người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung một phòng tại bệnh viện.
Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày trong một tiếng vào buổi chiều để
thông khí trong phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong
phòng. Người kia phải nằm suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rất
nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng
trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
Mỗi
chiều, khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian
để tả lại cho bạn cùng phòng những gì ông thấy được ngoài cửa sổ. Người
kia, mỗi chiều lại chờ đợi được sống trong cái thời khắc một tiếng đó –
cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra sống động bởi những hoạt
động và màu sắc bên ngoài.
Cửa
sổ nhìn ra một công viên với một cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa
giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những
cặp tình nhân tay trong tay đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ.
Những cây cổ thụ sum suê toả bóng mát, và xa xa là đường chân trời của
thành phố ẩn hiện.
Khi
người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia
có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sống
động. Một chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả một đoàn diễu hành đi
ngang qua. Dù không nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy
được trong tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
Ngày và đêm dần trôi…
Một
sáng, khi mang nước tắm đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện người đàn
ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến
đưa ông ta về. Một ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển
đến cạnh cửa sổ. Cô y tá đồng ý để ông được yên tĩnh một mình. Chậm chạp
gắng sức, ông nhổm dậy bằng hai cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên
ngoài. Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Đối diện với cửa sổ chỉ là một bức
tường xám xịt. Ông hỏi cô y tá cái gì khiến cho người bạn khốn khổ cùng
phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ.
Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng
không thấy được cả bức tường nữa.
Cô nói: “Nhưng có lẽ ông ta muốn khuyến khích ông can đảm hơn lên”.
(`’•.¸(`’•.¸¤*¤¸.-’´)¸.•’´)«´¨`•..¤ 51deal.vn ¤..•´¨`»
(¸.•’´(¸.•’´¤*¤`’•.¸)`’•.¸)
Kính chúc Quý khách hàng một năm mới An Khang – Thịnh Vượng – Vạn Sự Như Ý!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét