Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Tìm ai tim gì ở đây

Bài Tình Ca Cho Em
07:10 20 thg 11 2008Công khai0 Lượt xem0
 
Anh hát cho em bài tình ca thiết tha
Anh hát cho em dù lòng nghe xót xa
Một lần gặp gỡ đã là bao thương nhớ
Thương dáng em cười nhớ nụ mắt bờ môi

Anh nhớ năm xưa mùa xuân em đến thăm
Em nói yêu anh rồi tình qua rất nhanh
Một ngày chợt đến bỗng tình như đã lỡ
Một ngày chợt đến bỗng đời như tan vỡ

Ai đã yêu em những đêm buồn giá lạnh
Và ai âu yếm hát những lời thiết tha trìu mến
Ai đã nâng niu đón đưa ngày tháng dài
Giờ đâu còn nữa ngày vui đã hết tình ta đã chết

Anh chúc cho em đời yên vui đắm say
Anh chúc cho em dù lòng nghe đắng cay
Một ngày nào đó dẫu tình ta đã lỡ
Một ngày nào đó ta vẫn yêu mãi người thôi...

Sáng tác: Ngô Thụy Miên
Em Nở Thân Yêu
07:12 20 thg 11 2008Công khai0 Lượt xem0
 
Em Nở thân yêu!

Anh viết thư này cho em mà lòng tan nát. Nhiều người nghĩ rằng có sao đâu, với một kẻ như Chí Phèo, một kẻ mà khuôn mặt và cuộc đời đã bị băm nhỏ không biết bao nhiêu lần, thêm hay bớt một bộ phận nào tan nát cũng chả sao.
Họ nhầm!
Họ không chịu thừa nhận một thực tế hiển nhiên: Chí Phèo, dù có là một gã phá phách, vẫn là một gã đàn ông. Vẫn rất “men” theo nghĩa gai góc, xù xì của từ này. Và chẳng có kẻ đàn ông nào lại thiếu rung động trước vẻ đẹp phụ nữ.
Mà em là một phụ nữ đẹp. Chân lý ấy chả có gì để nghi ngờ. Nhiều kẻ nghĩ rằng anh nói thế chỉ vì nhìn em dưới ánh trăng và trong tâm trạng bụng đầy cháo hành. Đấy là những kẻ thiển cận, có tầm nhìn hạn hẹp, tưởng rằng thứ ánh sáng bàng bạc ấy có khả năng làm mờ tất cả. Chúng mới đáng thương làm sao.
Em Nở thân yêu!
Hãy tin rằng em là một phụ nữ đẹp tuyệt vời. Em có mái tóc dài và dày như dải ngân hà, có hàm răng đen như đêm huyền diệu, chắc khỏe chả cần thuốc đánh răng. Em có cánh tay tròn như trăng rằm, có gò má là sự pha trộn hoàn hảo đến bất tận của phúng phính, đầy đặn và mềm mại. Em còn có cặp mắt của con chim bồ câu, luôn mở to kinh ngạc trước cuộc đời, cặp lông mày như đuôi con chim chích, vừa nhanh thoăn thoắt vừa cong vút lên. Em có cánh mũi nhỏ xinh, đỏ hồng như con thỏ trắng và mượt dài như thỏ nâu. Đó là chưa kể đôi tai như một dòng sông nhỏ đầy cá bạc đang vẫy li ti, chưa kể cặp môi cong lên một cách bướng bỉnh, luôn đặt ra cho thời đại những dấu hỏi đầy tính nhân văn.
Em Nở thân yêu!
Tại sao anh phải khẳng định những điều đó? Tại vì nhiều kẻ đã quên rằng bản chất kỳ diệu của tình yêu là sự khác biệt của nó. Trong tình yêu, ta không yêu những gì cả thế giới yêu. Ta yêu cái của riêng ta, của mình ta, của cho ta. Trong tình yêu, ta vừa là Chí Phèo vừa là Picasso, ta độc đoán nhưng đầy sáng tạo. Khi nào có hai người yêu giống nhau, khi đó nhân loại nghèo đi một tâm hồn. Chí Phèo có Thị Nở, chỉ cần Thị Nở, không một ai ngoài Thị Nở. Tình cảm đơn giản và quyết liệt đó cần khắc vào đá, thế thôi!
Đọc đến đây, anh biết em sẽ làm gì. Em sẽ buông lá thư xuống và kêu lên: Anh nói như vậy, nhưng sao tuần trước không tới đón em?
Em Nở thân yêu!
Đúng là đầu năm mới, chúng mình có hẹn đi chơi, và đã chuẩn bị suốt tuần cho chuyện này. Anh đã đi thuê một bộ comple, còn em đã may một áo đầm dạ hội. Hai đứa sẵn sàng cho một tối đầy thơ mộng.
Em hẹn anh đón vào lúc bảy giờ rưỡi, và đúng bảy giờ anh dắt xe ra. Một chiếc xe máy không đẹp không xấu, không béo không gầy, không đắt không rẻ. Một chiếc xe như anh, chắc chắn và khỏe mạnh.
Anh nổ máy phóng ra đầu đường, và thấy gì? Thấy mọi người đang xúm đông xúm đỏ cạnh cây xăng, và kêu gọi nhau hãy mua nhanh kẻo hôm sau xăng lên giá mười chín ngàn.
Anh sựng ngay lại suy nghĩ. Một lít xăng lên bốn ngàn. Bình xe anh năm lít là hai chục ngàn. Hai chục ngàn bạc!
Em Nở ạ! Ai mà không biết rằng chúng ta không phải triệu phú. Chúng ta yêu nhau, trong sáng, ngơ ngác và nhọc nhằn. Hai chục ngàn là một ống kem đánh răng, là một phần ba con gà luộc, là nửa ký xà bông loại tốt. Vậy anh có quyền lãng phí không? Không, lương tâm và thu nhập của anh không cho phép thế.
Anh bèn xếp hàng mua.
Nhưng em Nở ơi, em cũng biết đấy. Cái nghèo không phải độc quyền của hai đứa mình. Rất nhiều người không phải Chí Phèo, không phải Thị Nở nhưng cũng nghèo như Chí Phèo - Thị Nở cũng xếp hàng mua. Cây xăng quá đông. Hàng người tiến lên rất chậm.
Đến tám giờ rưỡi thì anh hoảng. Anh muốn quay xe ra để đi đón em. Không khó khăn gì để tưởng tượng ra khuôn mặt em khi nổi cáu. Nhưng than ôi, chậm mất rồi. Đằng sau anh thiên hạ xếp hàng kẹt cứng và đằng trước anh cũng cứng kẹt. Anh không nhúc nhích nổi một ly. Mà lúc ấy xung quanh anh, các khuôn mặt còn Chí Phèo hơn anh nữa. Anh trở thành một Chí Phèo em bé, một Chí Phèo dễ thương trước khát vọng mua xăng giá rẻ của đám đông. Anh bất lực.
Khi anh đổ đầy bình, ra khỏi cây xăng, phóng như điên tới chỗ em thì đã quá nửa đêm. Em đã bỏ về. Chỉ còn vầng trăng treo lơ lửng nhìn anh cáu kỉnh. Chuyến đi chơi sụp đổ tan tành.
Em Nở thân yêu!
Em sẽ không trách anh tiếc tiền vì tiếc tiền là phẩm chất tự nhiên của kẻ nghèo. Em sẽ trách anh sao lại tin vào lời đồn, vì hôm sau, hôm sau nữa xăng cũng đâu lên giá. Nhưng em ơi, trong quá khứ, rất nhiều khi tin đồn kiểu ấy đã trở thành hiện thực, khiến một kẻ lì lợm và bản lĩnh như anh cũng không dám coi thường. Anh đã tin vào cái sự tăng giá ấy một cách mù quáng, đúng, nhưng là sự mù quáng đầy chua xót và trách nhiệm.
Và kể từ hôm ấy chúng mình giận nhau. Em xa anh. Em Nở ạ, anh hoàn toàn có lỗi trong chuyện này. Nhưng em hãy mở tấm lòng nhân hậu, như đã mở vung nồi cháo ngày trước ra tha thứ. Anh chỉ là chàng Chí Phèo đáng thương, tội nghiệp chứ đâu phải chủ mỏ dầu. Nếu anh là chủ, anh sẽ tặng dầu cho tất cả những người đang yêu chứ không tăng giá 145 USD một thùng. Và anh sẽ tặng trái tim cho em. Một trái tim luôn bốc cháy, và chẳng cần xăng.
Anh của em.
Chí Phèo.

Tinh yeu cua toi - em o dau
07:14 20 thg 11 2008Công khai1 Lượt xem2
 
Ngày hôm nay, ngày em nói với tôi là sẽ không gặp nhau nữa, điều đó đồng nghĩa với lời chia tay ngọt ngào. Em chia tay tôi để tôi có thể phấn đấu vươn lên trong cuộc sống, cố gắng để được thành đạt.
Giờ đây nghĩ về em tôi nhớ rất nhiều, những ngày vui đùa quấn quýt bên nhau, những lúc cùng nhau vượt bao khó khăn trong cuộc sống. Em dựa vào tôi để cùng nhau vươn lên, dù bao khó khăn trước mắt tôi và em cũng luôn tươi cười. Bao nhiêu mộng mơ tôi và em đã và đang đắp xây chỉ còn là giấc mộng không thành.
Giờ đây, không biết vì đâu mà em đã rời xa tôi, có lẽ là do tôi bất tài, chưa làm được gì trong cuộc sống này. Em còn yêu tôi và tôi cũng còn yêu em lắm, nhưng em đã dứt khoát mình không đi chung đường thì tôi cũng đành chấp nhận. Từ nay, đường về chỉ còn tôi với nỗi đau ngọt ngào mà em tặng tôi. Không còn ai để nương nhờ, để tâm sự, để tăng thêm sức mạnh để tôi vượt qua khó khăn.
Xa nhau rồi, nhưng tôi vẫn nhớ về em, vẫn luôn lo lắng cho em. Và cầu mong em gặp nhiều may mắn trong cuộc sống này. Tôi yêu em!
Ngày em đến bên anh, cả hai cũng đã trải qua những đau khổ, hụt hẫng trong tình yêu. Chính em đã làm cho anh tìm lại được cảm giác yêu và được yêu. Anh hạnh phúc và cảm ơn bề trên ban em đến bên anh, chính em cũng đã nói vậy. Thời gian bên nhau em cũng đã yêu thương anh nhiều lắm mà, anh cảm nhận tình yêu của em dành cho anh. Những việc em làm rất chân thành, xuất phát từ trái tim em.
Vậy bây giờ anh hiểu những điều em làm đó là sự thật hay là giả tạo? Hay anh chỉ là sân ga nhỏ bé để trái tim em ghé qua lấp đầy những thiếu hụt trong tình cảm rồi bỏ đi để lại sân ga vắng lặng, tuyệt vọng? Cả hai ta đã trải qua bao khó khăn để vượt qua... Anh hy sinh tất cả, chịu mọi khó khăn trong cuộc sống để mình thực hiện được ước nguyện là đến được với nhau mãi mãi.
Anh làm mọi sự, im lặng lãnh nhận hết những thiệt thòi, khó khăn về mình, dành những gì tốt đẹp cho em. Anh tin tưởng vào tình yêu của em rất nhiều để bây giờ nhận lấy chua xót, đau đớn khi biết được sự thật phũ phàng này. Tại sao em làm vậy với anh? Khi nhắc về người ấy em luôn nói là giữa em và anh ta chỉ là quá khứ và mọi chuyện đã qua.
 Tình yêu, sự chung thủy em từng nói với anh là như vậy sao em? Con tim anh thắt lại, thương yêu, hận thù lẫn lộn. Anh quay cuồng không muốn tin, muốn nghe bất kỳ điều gì nữa.
Anh phải làm sao đây em khi hằng ngày vẫn nghe những lời yêu thương, quan tâm từ em. Em giấu anh như vậy đến bao giờ? Tình yêu anh mang đến cho em không đủ làm con tim em tìm thấy thanh thản và hạnh phúc sao em? Những gì mình đã trải qua không còn đọng lại trong em chút tình cảm, ý nghĩa gì sao? Anh không biết phải làm thế nào nữa, dừng lại hay đi tiếp đây? Điều này anh không muốn xảy ra với em. Trong anh, em là người duy nhất anh đã yêu thương và đã dành trọn con tim. Sẽ đau khổ lắm nếu phải xa em đó em yêu ạ.
Hằng ngày vật lộn với cuộc sống, anh phải mang thêm một nỗi đau mà có lẽ là lớn nhất trong cuộc đời anh cho đến bây giờ, là em. Chỉ biết âm thầm nén nỗi đau, buồn tủi, những giọt nước mắt vào sâu thẳm con tim loạn nhịp. Phải cố gắng vì trách nhiệm không cho phép anh được nghỉ ngơi và ngồi than thân trách phận. Số phận anh nó thế rồi. Anh mong con tim em quay về H. ạ. Yêu em nhiều lắm!
 ST
Nhớ Hà Nội Và Em
07:15 20 thg 11 2008Công khai3 Lượt xem0
 
Sài Gòn bây giờ đang là mùa mưa đúng không nhỉ? Sài Gòn ư? Với mình thật lạ lẫm. Nơi mà mình chưa từng đặt chân đến nhưng sẽ đến. Mình chắc là như vậy. Sài Gòn, có cái gì đó cuốn hút lắm.
Mình muốn được hòa vào cái không khí tấp nập của Sài Gòn. Mình chưa tưởng tượng được nó thế nào. Hà Nội đã ồn ào mà người ta nói Sài Gòn còn ồn ào hơn. Tất cả đang chờ mình khám phá.
Hà Nội bây giờ đang giữa thu rồi. Tiết trời lành lạnh, nao nao. Trời thu nắng nhưng vẫn lạnh. Sài Gòn ơi! Hà Nội nhớ quá, nhớ cho dù chưa một lần gặp mặt.
Hà Nội nhớ Sài Gòn như mưa nhớ nắng, như Hạ nhớ Đông, nhớ như nỗi nhớ của tình yêu đôi lứa. Cồn cào và cháy bỏng.
Ta bắt gặp hình bóng của Sài Gòn là những buổi tối mùa hạ đi café ở Đào Tấn. Anh, người đã mang trong mình duyên nợ với Sài Gòn nói cho mình cảm giác ấy. Đấy là trời đêm với gió mát, là con đường không tấp nập người qua lại. Trong cảm giác của anh nơi đây giống như những con phố vắng của Sài Gòn. Với mình thì lạ lẫm lắm. Chỉ nghe và nhớ. Mình nhớ, nhớ dai lắm.
Café Sài Gòn thế nào nhỉ? Mình có một lời mời café Sài Gòn, mong có ngày được vào nơi ấy. Sài Gòn một ngày mưa chắc đẹp lắm. Mưa sẽ làm tan đi cái mệt nhọc cả tinh thần và thể xác, mưa làm cuốn đi những tất bật, lo toan của cuộc sống.
Mưa Sài Gòn chắc đẹp lắm nhỉ? Là cơn mưa thoáng chốc. Thoáng, rất lạ. Có lẽ những gì thoáng qua cũng đều để lại cho con người ta những suy tư, nhớ nhung.
Mình chợt nhớ đến bài hát Cà phê một mình của Ngọc Lễ. Mình rất thích bài này, chẳng biết tình cờ hay không khi mình có một cái nick giống như lời câu đầu tiên trong bài hát đó: Sáng nay cà phê một mình. Phải chăng có duyên? Mình thêm yêu Sài Gòn. Nhưng đôi khi Hà Nội cảm giác ghen tị với Sài Gòn lắm lắm. Vì Sài Gòn có nhiều kỉ niệm với anh. Nào là những ngày mưa café Sài Gòn với tiếng nhạc cứ mênh mang "Sáng nay cà phê một mình, Sài Gòn chợt mưa, chợt mưa. Nhớ em bao nhiêu cho vừa".
Bây giờ hết duyên với Sài Gòn rồi nhưng sao mỗi khi nghe câu này Hà Nội vẫn thấy chạnh lòng. Có lẽ tại Hà Nội ích kỉ quá rồi. Nhưng Hà Nội mong được một lần như Sài Gòn, được thấy mình luôn ấm áp, lại có chút mát mẻ của mùa mưa. Và một chút điệu đàng, nhẹ nhàng của con gái nơi này. Nhẹ nhàng và cuốn hút như thế ai mà chẳng yêu.
Hà Nội không ghen với Sài Gòn nữa đâu vì Hà Nội mong một lần được như Sài Gòn và là chính Sài Gòn.
Hà Nội sẽ một lần mặc áo bà ba, sẽ tận hưởng cảm giác mênh mang và bồng bềnh của sông nước miền Tây. Hà Nội cũng sẽ đi café Sài Gòn, nghe nhạc Trịnh, nghe cả bài hát làm Hà Nội ghen tị nữa.
Sài Gòn được anh ưu ái nhiều lắm, Sài Gòn như mối tình đầu của anh. Tình đầu khờ khạo và khó quên, Hà Nội hiểu. Tình đầu là những lần Sài Gòn ra hay anh vào thăm. Là một tối anh và Sài Gòn cùng xem hạ cờ, lang thang vài vòng hết Thanh Niên đến Điện Biên Phủ hay Phan Đình Phùng. Hà Nội cũng đi lại những con đường ấy. Thấy ghen tị nhưng Hà Nội biết có những con đường chỉ riêng Hà Nội mới đi qua. Thôi, nhường cho Sài Gòn những con đường ấy, còn những đường khác, phố khác của Hà Nội nhé?
Đã qua rồi tình đầu khờ khạo. Hà Nội không được là tình đầu nhưng mong rằng Hà Nội sẽ là tình cuối. Tình đầu khó quên nhưng tình cuối mới là mối tình bất diệt. Chưa thể nói được điều gì nhưng Hà Nội vẫn và sẽ vui. Hà Nội hiểu rằng trong anh còn có Hà Nội. Hà Nội sẽ trân trọng và giữ gìn.
Hà Nội không ghen với Sài Gòn nữa. Chưa từng được hưởng hết cái chất Nam Bộ nhưng Hà Nội có cái lanh lợi của con gái Bắc, có cái bưởng bỉnh thay vì nhẹ nhàng như Sài Gòn. Hà Nội cũng đặc biệt phải không?
Hà Nội và Sài Gòn, mình cùng vẽ nên mầu sắc cuộc sống. Và Sài Gòn ơi, Hà Nội muốn nói một điều rằng rất quý Sài Gòn. Hy vọng một ngày không xa sẽ được gặp Sài Gòn để xem Sài Gòn ra sao, để Hà Nội được nũng nịu, ghen tị. Yêu Sài Gòn, hẹn một ngày gặp mặt.

Vẫn Hát Lời Tình Yêu
07:17 20 thg 11 2008Công khai0 Lượt xem3
 
Đừng xa vội xa em
Vội sớm câu vĩnh biệt
Giận chi giận chi em?
Lời nói em gió thoảng.

Lòng em còn yêu anh
Còn nhớ mong khắc khoải
Một mai đành xa anh
Khổ đau anh có biết?

Trời xanh còn âm u
Ngày bão giông nắng lửa
Biển xanh thật êm ru
Còn thét vang sóng đổ

Tình em dành cho anh
Còn mãi như hơi thở
Đừng xa vội xa nhau.
Để mai ta hối tiếc...

Đã biết em để mất anh rồi
Tiếng chim ngừng hát bên trời.
Đã biết sông mùa lũ dâng tràn
Cuốn đi bờ bãi ngút ngàn tình yêu.

Đã biết nhau để mãi xa rời
Lá xanh rụng giữa xuân ngời.
Đã biết yêu là vẫn thế rồi
Trái tim còn mãi hát lời tình yêu.
Nhạc sĩ: Dương Thụ

Cố nhân
07:21 20 thg 11 2008Công khai0 Lượt xem0
 
Người xưa! Ai mà chẳng có ít nhất một người xưa. Kẻ quen thói đa tình lại càng dập dìu hình bóng người xưa.
Người xưa thông thường hay xuất hiện trong đời ta cùng với mối tình đầu. Không cứ là nàng tiên hay giai nhân tuyệt sắc, chỉ một đôi mắt, một nụ cười cũng đủ làm lòng ta xốn xang - em đẹp nhất trên đời!
Người xưa, do tính cách của ta hay do cuộc sống đang kéo dài tuổi thọ con người, đôi khi lại đến với ta bằng tình cuối. Nhan sắc thu hút tầm mắt, có gần, có xa. Ngôn từ quyến rũ tai nghe, lúc vui, lúc buồn... Chỉ sự cảm thông, chia sẻ mới thật là bàn tay nắm giữ linh hồn ta - lại đêm, lại ngày nhớ nhớ thương thương.
Người xưa với ai đó có khi lại là người hiện tại. Yêu chỉ một và mãi mãi vẫn là một mà thôi. Đó đích thực là kẻ hạnh phúc hay đó chỉ là kẻ cam chịu trong cuộc đời, nghèo nàn trong tâm tưởng? Nhận định nào đúng, nhận định nào sai? Mà đúng sai rạch ròi làm chi khi câu trả lời thiết thực nhất nằm ở câu trả lời của hai người xưa xin là mãi mãi của nhau.

st
Em
07:25 20 thg 11 2008Công khai0 Lượt xem1
 
Em biết mình đã sai khi dám "bật đèn xanh" trước cho anh, một người cá tính mạnh, luôn khẳng định cái tôi của một người đàn ông theo đúng nghĩa. Giá như, giá như em không phải là người quá nặng khi để một hình bóng ai đó, giá như trái tim em cũng dễ yêu người khác như hội bạn của mình, và giá như...
Khi viết những dòng chữ này thì em biết chúng mình có thể mãi mãi sẽ là những người xa lạ. "Nhạy cảm quá đôi khi thành nghiệt ngã/Tự biết những điều không dám nghĩ từ lâu". Hai câu thơ đó dành cho em quả là không sai!
Nhiều lúc em cố quên anh, người đàn ông hút hồn em ngay từ cái nhìn ban đầu, nhưng đều không thắng nổi chính mình. Không phải vì khuôn mặt điển trai đầy nam tính, không phải anh là người tương đối thành đạt, mà tất cả vì khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt ngượng như con gái của anh khi đối diện với em. Sự tự tin, sắc nét trong giao tiếp hàng ngày ở ngoài đời lẫn trong công ty của anh bay mất! Còn em, mất tự tin hoàn toàn bởi mình chỉ là một người con gái rất bình thường, công việc vẫn chưa ổn định.
Ấn tượng đó mách bảo rằng trái tim em không còn tự do nữa. Hơn 2 năm qua, em không biết mình đã sai hay đúng khi lẩn tránh sự thúc giục của gia đình về chuyện gia thất, né tránh và lờ đi tình cảm sâu nặng của những người khác phái, mặc dù tất cả họ đều là tri thức, thậm chí rất thành đạt. Chẳng nhẽ chính em đã tạo nên sự bất hạnh cho chính mình? Nhiều lúc em cũng muốn nhắm mắt để gật đầu, để được khoác áo cưới như bao người con gái khác, để cho mẹ không buồn nữa... Nhưng lại không dám bởi từ nhỏ, sống trong gia đình không giàu có gì, nhưng luôn tràn ngập tiếng cười nên em rất sợ lấy người mà mình không có rung động, dù chỉ thoáng qua.
Em biết mình đã sai khi dám "bật đèn xanh" trước cho anh, một người cá tính mạnh, luôn khẳng định cái tôi của một người đàn ông theo đúng nghĩa. Giá như, giá như em không phải là người quá nặng khi để một hình bóng ai đó, giá như trái tim em cũng dễ yêu người khác như …., và giá như...
 


Đừng chờ đến ngày mai
08:05 20 thg 11 2008Công khai1 Lượt xem1
 
topgun_vg: Thử xem!  nhưng cố đọc …. cho đến cuối nhé !

topgun_vg: Bản văn này ngắn lắm.  Đọc mất vài ba phút thôi,  nhưng rất hữu ích.

topgun_vg: Đây là một mẩu chuyện thật:     Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ mình và lấy ra một gói nhỏ…

topgun_vg: Gói kỹ càng trong lớp giấy lụa  

topgun_vg: Anh bảo: Đây không phải là gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp

topgun_vg: Anh vứt lớp giấy bọc và lấy ra chiếc áo lót mịn màng

topgun_vg: Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy, lần đầu tiên chúng tôi sang New York , cách đây 8 - 9 năm rồi, nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc!

topgun_vg: Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt. Vậy thì hôm nay, tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi.

topgun_vg: Anh đến cạnh giường và đặt gói áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa sẽ được bỏ vào áo quan mà liệm

topgun_vg: Vợ anh vừa mới qua đời.

topgun_vg: Quay sang tôi, anh bảo:  Đừng bao giờ giữ lại một cái gì mà chờ cơ hội đặc biệt cả.  Mỗi ngày sống đã là một cơ hội đặc biệt rồi!

topgun_vg: Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này, Và nó đã thay đổi cuộc đời tôi

topgun_vg: Hiện nay tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt dọn dẹp nhà cửa.  Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn.

topgun_vg: Tôi dành nhiều thì giờ cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc.

topgun_vg: Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm mình cần phải nếm.

topgun_vg: Từ ngày ấy, tôi không còn cất giữ một cái gì nữa. 

topgun_vg: Tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày;  tôi mặc áo mới để đi siêu thị,  nếu mình bỗng thấy thích.

topgun_vg: Tôi không cần dành nước hoa hảo hạng cho những ngày đại lễ, tôi xức nước hoa khi nào mình thấy thích
topgun_vg: Những cụm từ như “một ngày gần đây” và “hôm nào” đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi

topgun_vg: Điều gì đáng bỏ công, thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ.

topgun_vg: Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi hẳn sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa.  (một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường)  
topgun_vg: Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi ngơời trong gia đình, mời bạn bè thân thích  đến.  Có thể cô sẽ điện cho vài người bạn cũ và làm hòa hay xin lỗi về một chuyện bất hòa trước đây.

topgun_vg: Tôi đoán rằng cô ấy sẽ đi ăn các món Tàu  (vì cô rất  thích ăn đồ Tàu!)

topgun_vg: Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy, nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn.

topgun_vg: Tôi sẽ rất áy náy vì không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi

topgun_vg: Áy náy vì không nói thường hơn với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ.

topgun_vg: Áy náy vì chưa viết những lá thư mà mình dự định ‘hôm nào’ sẽ viết. 

topgun_vg: Giờ đây, tôi không chần chờ gì nữa, tôi không hẹn lại và không cất giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi.  

topgun_vg: Nếu bạn nhận được thư này, ấy là vì có một ai muốn điều hay cho bạn, và vì bạn cũng có quanh mình những người bạn quý yêu.

topgun_vg: Nếu bạn quá bận đến độ không thể dành ra vài phút gửi đến cho ai khác và tự nhủ: “mai mốt tôi sẽ gửi” thì mai mốt đó có thể là một ngày thật xa hoặc là bạn không bao giờ gửi được.

Phật ở tâm
08:33 20 thg 11 2008Công khai0 Lượt xem0
 
Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn. Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá nên ra đón đường Phật chửi. Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh, họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:
- Cù-đàm có điếc không?
- Ta không điếc.
- Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?
- Này Bà la môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?
- Quà ấy về tôi chứ ai.
- Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.
 Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. Còn chúng ta, những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn. Còn chúng ta do si mê, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. Chúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi tật xấu của mình phải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người, đừng quan tâm. Có như thế mới được an vui.
Trong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rời xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc. Từ đây về sau quí vị có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui.
Tuy có chướng duyên bên ngoài mà chúng ta biết hóa giải, không thọ nhận, đó là tu. Không phải tu là cầu an suông, mà phải có người thử thách để có dịp coi lại mình đã làm chủ được mình chưa. Nếu còn buồn giận vì một vài lí do bất như ý bên ngoài. Đó là tu chưa tiến.
Đa số chúng ta có cái tật nghe người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai, thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não, đó là kẻ khờ, không phải người trí.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét