Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Tản mạn mùa đông

4 ngọn nến
06:23 20 thg 11 2008Công khai2 Lượt xem1
 
Nếu trái tim con người luôn cháy lên ngọn lửa hy vọng, chúng ta sẽ tìm được những điều tốt đẹp cho cuộc sống như tình yêu, niềm tin và hòa bình.

Trong một căn phòng, không gian tĩnh lặng tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của những ngọn nến. Cây nến thứ nhất than vãn: "Ta là biểu tượng của Thái Bình, Hoà Thuận. Thế nhưng đời nay những cái đó thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng gươm súng, người với người - thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng chẳng mấy khi không cãi cọ". Thế rồi ngọn nến leo lét, ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắt hoàn toàn.

Ngọn nến thứ hai vừa lắc vừa kể lể: ''Ta là Niềm Tin. Thế nhưng trong thế giới này hình như ta trở nên thừa thãi, một món xa xỉ. Biết bao kẻ sống theo thời không cần tới niềm tin". Nói rồi ngọn nến từ từ, tắt tỏa ra một làn khói trắng luyến tiếc.

''Ta là Tình Yêu - ngọn nến thứ ba nói - Nhưng ta không còn đủ sức để tỏa sáng nữa. Người ta gạt ta ra một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với những người ruột thịt của mình''. Dứt lời phẫn nộ, ngọn nến vụt tắt.

Căn phòng trở nên tối tăm. Chỉ còn một ngọn nến nằm ở góc xa vẫn tiếp tục phát ra ánh sáng, như ngôi sao đơn độc giữa bầu trời đêm âm u. Bất chợt một cô bé bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé thốt lên: ''Tại sao các bạn không cháy nữa? Cuộc sống này luôn cần các bạn. Hòa Bình, Niềm Tin, Tình Yêu phải luôn tỏa sáng chứ''.

Cây nến thứ tư nãy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong góc phòng, đáp lời cô gái: ''Đừng lo. Tôi là Hy Vọng. Nếu tôi còn cháy, dù ngọn lửa rất mong manh, chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại Hòa Bình, Niềm Tin và Tình Yêu''.

Mắt cô bé sáng lên. Cô bé dùng cây nến thứ tư - Hy Vọng - thắp sáng trở lại các cây nến khác


Trả Lại Em Yêu
06:37 20 thg 11 2008Công khai2 Lượt xem1
 
Trả lại em yêu, khung trời Đại Học
Con đường Duy Tân cây dài bóng mát
Buổi chiều khuôn viên mây trời xanh ngát
Vết chân trên đường vẫn chưa phai nhạt

Trả lại em yêu, khung trời mùa Hạ
Ngọn đèn hiu hiu nỗi buồn cư xá
Vài giọt mưa sa hôn mềm trên má
Tóc em thơm nồng, dáng em hiền hòa.

Anh sẽ ra đi về miền cát trắng
Nơi có quê hương mịt mù thuốc súng
Anh sẽ ra đi về miền mênh mông
Cơn gió Cao Nguyên, từng đêm lạnh lùng

Anh sẽ ra đi nặng hành trang đó
Đem dấu chân soi tuổi đời ngây thơ
Đem nỗi thương yêu vào niềm thương nhớ
Anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về.

Trả lại em yêu con đường học trò
Những ngày Thủ Đô tưng bừng phố xá
Chủ nhật uyên ương, hẹn hò đây đó
Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt

Trả lại em yêu mối tình vời vợi
Ngôi trường thân yêu, bạn bè cũ mới
Đường buồn anh đi bao giờ cho tới?
Nỗi đau cao vời, nỗi đau còn dài

Trả lại em yêu! Trả lại em yêu!
Mây trời xanh ngát...
Sáng tác: Phạm Duy

Sai Gòn của tôi
06:39 20 thg 11 2008Công khai1 Lượt xem0
 
Anh có biết rằng Sài Gòn của tôi mùa này cũng đang gợi cảm giác mưa cuối ngâu xứ Bắc. Buổi sớm thức dậy, lắng nghe bằng tất cả giác quan để cảm thấy mùi âm ẩm hơi nước từ khoảng trời xám trĩu nặng ngoài cửa sổ đang phủ vào ban mai trong căn phòng bé nhỏ tôi sống những hơi hướng của buồn rầu. Úp khẽ mặt vào gối, lơ đãng bên tai những giai điệu quen thuộc, không biết là từ khi nào, nước mắt đã tràn mi. Nỗi nhớ ngập lòng mà không sao rõ rệt, không sao cụ thể, không sao hiện hình gương mặt của bất kỳ ai, lại thường làm tôi đau đớn.
Ra đường, để thấy phố xá Sài Gòn như tĩnh lặng hơn mỗi khi mưa. Thứ mưa thưa hạt, lây rây nơi đậm nơi nhạt như rất biết cách phác ra một hình dung, ừ Sài Gòn là thế. Cũng mưa đấy, nhưng không phải thứ mưa bụi rất mịn, êm ả giữa mùa xuân xứ Bắc. Sài Gòn cũng ít khi mưa lâu như mùa ngâu trừ khi rớt bão. Những giọt mưa Sài Gòn dường như cũng biết cách nhắc cho tôi, rằng đây không phải là Hà Nội. Mưa Sài Gòn chỉ ướt áo mà không đủ bay để phủ mỏng manh lên gương mặt những người bộ hành một lớp loáng nước như mưa bụi.
Sài Gòn, cái thành phố thân thuộc mà luôn khiến tôi ước được xa xôi, ước ở một nơi nào để mà không phải nghĩ đang sống chung với ai đó trong một thành phố dường như đã trở nên quá nhỏ bé và chật hẹp. Ước một nơi không có bụi và khói để phải ngửa mặt lên trời thở mỗi khi kẹt xe. Để căn bệnh viêm họng vốn hiếm khi bị ngay cả khi Hà Nội vào mùa lạnh thì mãi không khỏi ở nơi này... Và nhớ Hà Nội da diết, cảm giác nhớ ấy giống như sự chấp nhận rằng tôi đã thất bại, nó nhấn chìm tôi mãi. Phải chăng vì cô đơn? Phải chăng là sự hiển hiện trên gương mặt, khi mỗi sáng, tôi sờ trên da thịt mình một tiếc nuối mơ hồ. Tất cả như đã xa lắm...
Tôi nhớ một Hà Nội trong một phim anh từng làm. Xem phim này, lần nào tôi cũng thấy mình như đang trôi. Câu chuyện qua cách kể của anh giống như một minh họa không thể khác cho một cảm giác, cho một tình yêu. Tình yêu của anh dành cho Hà Nội là thứ ngôn ngữ ẩn dụ trong từng khuôn hình với ánh sáng xanh lơ ngay từ đầu phim, chậm rãi trong ca từ bài hát Pale Blue Eyes của nhóm Velvet
Underground. "Sometimes I feel so happy, sometimes I feel so sad...". Và thấm đẫm nhịp phim cũng là một hơi thở chuyên biệt của Hà Nội.
Bộ phim chính là cái cách mà anh luôn muốn nhân danh nó để biểu hiện sự ham muốn được chạm vào Hà Nội bằng tất cả cơ thể, để lắng nghe, để nhìn đến no mắt, để được hít thở đến nghẹn ngào. Và có lẽ phát hiện ra Hà Nội là anh đã mở được trong mình những cánh cửa khác của cảm xúc còn đang đóng. Để anh không bao giờ thôi ngạc nhiên, khi ai đó nói, với Hà Nội, sao mà xa lạ! Vì anh yêu Hà Nội đến đau lòng. 
Hà Nội, với anh còn là lần đầu tiên anh nghe được giọng Bắc, thứ giọng nói giàu âm sắc, vô cùng gợi, đã khiến anh lặng người. Đó mãi là món quà quá lớn mà anh, một kẻ sinh ở miền Trung, lớn lên thành người xa xứ, luôn thấy mình chưa xứng đáng đón nhận. Nên ông bạn họa sĩ già sống ở Sài Gòn cứ mỗi trước khi anh về Hà Nội, lại bị anh "gạ gẫm" rằng: "Về đi nào, về nghe giọng Bắc, mà chết, mà chết!". Nên trong phim của anh, có một cô nhân tình không bao giờ nói với người tình một câu dù những cuộc mây mưa cuồng nhiệt đến mấy. Anh bảo, đó là tính đạo, đó là tình yêu quá lớn của anh với giọng nói của con gái Bắc, đến mức, anh tin rằng, quyền uy vô hình của giọng nói ấy sẽ làm hỏng mối quan hệ bâng quơ mà anh muốn tạo ra trong phim. Và những người phụ nữ bao giờ cũng có làn tóc ướt nước, ríu rít nói những câu chuyện không đầu không cuối, khung cửa tiệm cà phê mà chủ nhân chưa bao giờ cho phép bất kỳ đoàn làm phim nào bước chân vào, trừ anh, chỉ sau một cuộc nói chuyện. Tôi cứ tin anh đã thuyết phục ông ấy bằng thứ tình yêu Hà Nội quá đỗi mãnh liệt của riêng mình.
Sài Gòn vẫn đang mưa. Mưa chẳng làm tôi ốm, tôi chẳng buồn, chỉ không vui. Và thấy một cái hố sâu thật là sâu. Một vết xước đau thật là đau. Ở đây này - ngay trong ngực trái. Bởi sự ngạc nhiên mãi, rằng có người nào không sinh ra, không sống ở Hà Nội mà yêu Hà Nội đến thế, như anh không?
Và anh có biết, với riêng tôi, Sài Gòn mùa này lạnh lắm. 

Thơ Hoàng Nhuận Cầm
06:41 20 thg 11 2008Công khai3 Lượt xem0
 
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới qua rồi
Còn sót lại bên bàn bông cúc tím
Uốn cánh tàn và cánh sắp sửa rơi
Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Trong mắt của em anh như cánh chim trời
Anh đã sợ những điều giả dối
Hãy nói đi em đau đớn dù một lần
Ôi tình yêu của tôi! Ôi tình yêu của tôi
Chờ đợi mãi một lần em đã đến
Để rồi mãi con gió lại ra đi
Em đã đến như mùa thu lên tiếng
Em mang đến cho anh nỗi cô đơn
Thu đã qua rồi xin em hãy làm cơn bão từ ngàn xa
Hò hẹn mãi một ngày em đã tới
Để rồi mãi cơn gió lại ra đi
Nghe bước chân em qua thoáng vu vơ
Dâng nỗi đau còn biết đến bao giờ
ST: Hoàng Nhuận Cầm
Tản mạn mùa đông
06:44 20 thg 11 2008Công khai2 Lượt xem1
 

Anh đọc những quyển sách giống em, say mê các bản nhạc mà em ưa thích, xúc động vì bộ phim làm em rơi nước mắt. Em vội vã yêu, với niềm tin đây chính là một nửa của mình.
Nhưng, anh lại tin rằng một nửa của anh vẫn còn thất lạc đâu đó. Thế là em còn lại một mình, với những nỗi lòng của tình đầu dở dang.
Em đứng một mình trong cơn mưa dông chiều hôm ấy. Gió quất thẳng những giọt nước vào đôi má em, bỏng rát. Em lặng buồn. Rồi từ lúc ấy, em nhận ra một điều, những gì em làm, em suy nghĩ, chỉ là một cõi của riêng mình.
Em nhận ra rằng tình yêu không là điều bất biến. Và lòng mỗi người chất chứa những riêng tư mà không phải gần nhau là biết hết được. Cơn mưa hôm ấy, dù có lạnh lùng cũng không thể nào xóa dấu những nhớ thương em chắt chiu góp nhặt, vì lòng em đã trót mang nặng nỗi yêu thương…

Mùa Vu Lan
06:49 20 thg 11 2008Công khai0 Lượt xem0
 
Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.
Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".

Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.
Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.
Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.

Và tôi cũng yêu em
06:47 20 thg 11 2008Công khai0 Lượt xem1
 
Sáng tác: Đức HuyTôi yêu xem một cuốn truyện hay
Tiếng chim hót đầu ngày
Và yêu biển vắng
Tôi yêu ly cafe buổi sáng
Con đường ngập lá vàng...
Tôi yêu hương vị Tết ngày xưa
Mái tranh dưới hàng dừa
Và yêu trẻ thơ
Bữa cơm canh cà và điếu thuốc
Giấc ngủ không mộng mị
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn...

Tôi yêu đi bộ dưới hàng cây
Đấu vui với bạn bè
Và ly rượu ngon
Tôi yêu trong nhà nhiều cây lá
Tôi yêu những người già.
Tôi yêu những gì đến tự nhiên
những câu nói thành thật
Và yêu ngày nắng
Tôi yêu mặc Jean và áo trắng
Yêu trăng sáng ngày rằm
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn
Yêu em chứa chan....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét